Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm. Cho thì thôi nhưng nhận thì không phủi tay được. Đôi tay nàng vẫn lần tràng hạt.
Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát. Tôi kệ tôi dắt tôi đi. Trên đó, bệnh nhân, bác sỹ, y tá… đi đi lại lại.
Thấy bố hớn hở, tôi nhẹ nhõm. Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học. Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn.
Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm. Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu. Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm.
Cháu phải sống để tìm cho bà một thầy thuốc thật giỏi, một cô cháu dâu thật hiền. Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết. Một cái cầu vồng bắc ngang hai hàng cây.
Để làm sáng tỏ sự cần thiết, lợi ích của việc đọc cũng như tự tin về công việc của mình. Cháu bảo: Cháu chỉ so sánh chuyện râu thôi cơ mà. Cảm giác của con người còn toàn diện chỉ khi họ còn dục vọng và điều tiết được nó.
Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy. Rồi, mẹ cứ đi ngủ đi. Hắn có thể tự tạo sự bình thản bằng cách đó.
Mẹ kéo tóc bạn một lúc không ăn thua, đành sang phòng bên nghỉ trưa. Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào. Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất.
Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này. Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó. Bạn hiểu tại sao trong những cuộc chiến, những mưu đồ chính trị, dân chúng chỉ hoàn toàn là những quân cờ thí tính về mặt số lượng.
Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo. Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể. Họ biểu trưng cho chính họ.