Bạn có cảm giác vừa ham muốn vừa sợ hãi độ sâu của nàng. Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt. Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui.
Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn. Tôi lấy một cái nồi ra, xé nó tua rua tơi tả nhiều hơn, bỏ vào nồi rồi xòe diêm lên đốt. Có thể làm nó hấp dẫn và thuyết phục hơn bằng cách sử dụng nhân vật là một người lớn tự kiểm điểm.
Nhưng chuyện sẽ hay đấy, đâu chỉ có dở òm như đoạn vớ vẩn này. Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn. Bạn thích bác trai và sự hoà hợp của hai người ở những thời điểm như thế.
Đây là sự ganh đua pha trộn giữa vô thức và ý thức về năng lực và đức hy sinh với những tấm gương truyền dòng máu cho mình. Thật ra, khi đã muốn sống cho ra sống thì ai cũng phải bon chen. Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ.
Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ. Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu. Nhưng đó là chuyện lâu rồi.
Tôi vừa tước vừa như vô cảm vừa nhủ lòng: Đờ mẹ mày (nguyên văn là Đờ mẹ mày). Anh biết, nếu em viết, em sẽ viết hay hơn anh rất nhiều. Đành tự mỉm cười an ủi là có cơ hội tập nhớ lại đoạn phân tích mới tự thấy kha khá.
Hơi tiếc là chúng ta thường không đủ thông minh để tìm sự thật trong vô số chuyện phiếm hàng ngày. Dẫu chúng có là những chiến thuật khá hiệu quả. Chúng tôi gặp cậu ở nhà cậu và cùng đi.
Mệt sao cháu còn đi chơi. Và đây là lần thứ hai tôi khóc. Tôi cũng có dự định ấy.
Cười vui cho dễ sống. Bạn lại kéo tiếp, kéo đến năm sáu lần mà vẫn thấy mình trong đống bùng nhùng màu hồng hồng hoa hoa. Ngả đầu cạnh nàng, áp tay nàng vào má.
Không thông minh thì phải cúi đầu xuống. Nó dễ là một cú sốc nếu không chuẩn bị kỹ. Mấy con hổ cũng thế.