Vài câu đùa nữa, và những người mới nhìn bạn với ánh mắt trìu mến như những người cũ đã từng nhìn. Như thể kéo một con vích lên bờ. Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn.
Nhưng lí trí không cho phép. Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí. Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé.
Nhưng bạn đã giảm nhẹ chúng bằng cách lọc những dòng suy tưởng đầy rác rưởi và thuỷ tinh vỡ qua chính chiếc màng mong manh của hồn mình. Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn. Học mấy tiết? 3 tiết ạ.
Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải. Không biết bác có nhớ chuyện này không. Môn Lí và Hóa ban đầu tôi học tốt.
Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được. Nhưng bác nói: Bật dậy nào. Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ.
Sai là vô trách nhiệm. Hai khoang thiện, ác. Họ cũng tội gì mà thử nghĩ nếu ngoảnh mặt trông lên, gặp một rừng mắt trừng xuống có hãi không.
Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem. Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh. Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo.
Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên. Tránh đi được cái chết của hàng loạt tâm hồn không chịu nổi áp lực của sự đê tiện. Khuôn mặt chả biểu hiện thái độ gì.
Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm. Ví dụ như: Ông không để râu, bác không để râu, cháu lại để râu, như thế là vô lễ, như thế là không được, phải… (Hì, câu này và nhiều câu khác làm bác gái cũng bắt chước). Bạn hiểu tại sao mà nhiều khi những con người ở đây cãi vã hoặc cáu gắt vì những chuyện đáng ra phải nhẫn nhịn hoặc chẳng đáng lưu tâm.
Cả những trận bóng ném thằng em thi đấu nữa. Và cũng chẳng làm bạn cảm thấy hay ho hơn khi đưa ra những sự thật mà họ phải đối diện. Tất nhiên cách nghĩ này và hành động này cũng có phần tác động bởi hành động và cách nghĩ kia, con người tác động qua lại lẫn nhau.