Tôi biết, nhiều tâm hồn, như bắt đầu tôi, đã chết. Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi. Tớ không biết và tớ cũng biết.
Và như thế, em hiện hữu. Không hút là không hút. Càng ngày càng đông những kẻ hững hờ.
Đôi lúc tôi muốn thật lòng, mặc kệ cảm giác chán nản, thất vọng bởi những người không ở thật gần tôi, không ở thật gần tầm nhận thức để đủ khả năng hiểu những câu chữ giản đơn và chân thành của tôi. À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm. Những suy nghĩ đêm qua khá rành mạch.
Và sẽ ngạc ngạc nhiên hơn nếu nó đã được phát minh mà tôi chưa biết bao giờ. Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo. Mà tôi đã làm gì có những cái đó.
Chẳng có gì để thấy xót thương. Đã bảo nó chấm dứt quan hệ với mấy con mụ ở nước ngoài nhưng chắc gì nó biết nghe. Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó.
Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả. Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại. Một hôm, mẹ và tôi đến thăm quan xưởng của chị.
Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống. Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống. 1 giờ sáng nay, khi bạn tỉnh giấc, cái trạng thái ấy lại đến.
Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch. Khi tôi thấy nó không đúng, tôi phớt lờ. Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta.
Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi. Nhưng lại thấy buồn nôn. Lát sau, tôi rủ ông anh ra.
Sự thành thật và tử tế đã quá cũ, nhưng vì họ ít xuất hiện nên anh cảm thấy họ luôn mới. Bác chọn đội đỏ mất rồi, cháu chọn đội xanh vậy. Cái từ nhân loại nghe đẹp phết.