Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên. Và anh nhận ra em chẳng bao giờ chơi ác được. Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối.
Không cất đấy, làm gì được nhau. Nhưng anh vẫn muốn trả thù em. Bạn bắt đầu tưởng tượng: Cuối cùng thì những cơn mệt tích tụ đã quật ngã bác? Hay bác biết bạn không có tên trong danh sách lớp.
Nên cháu mới dám cãi như thế. Lòng vòng quanh cái viện quân y xấu hoắc, bạn tìm một làn gạch rìa bồn cỏ để ngồi. Và sự chậm chạp trong việc xoay trở cũng đánh mất thời gian để đọc trận đấu.
Tôi để vài ngày trôi đi. - Ông còn lo xa hơn tôi. Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào.
Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm. Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt. Bố cười: Chen lấn như thế, có mà đi.
Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi. Tiền rồi sẽ có rồi sẽ mất nhưng ngại tiền khi chưa kiếm ra. Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết.
Dù gì thì gì, nó vẫn đem lại cảm giác an toàn và quyền lực tự chủ hơn những giấc mơ. Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không. Tôi không thích mèo.
Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo. 1 giờ sáng nay, khi bạn tỉnh giấc, cái trạng thái ấy lại đến. Nhưng giấc mơ không phải lúc nào cũng tử tế, ngây thơ.
Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại. Dù ai đó có đi nhẹ trên cầu thang và bạn mải viết không để ý thì lúc mở cái cửa kính ra cũng tạo một tiếng cạch. Cuộc đời bạn có nhiều lần vỡ.
Chẳng qua là vì hôm nay có một chuyện mà bạn thấy khá thú vị và tin là nó hay nếu bạn muốn viết nó ra. Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may. Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn.