Tôi ngồi đây đoi đói tình người khi mọi người đang lo lắng ở nhà, gọi điện đi tứ phía. Một tài năng thiện bao giờ cũng có năng lực lớn hơn nhiều so với tài năng ác. Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây.
Nó là một sự phối màu khá đẹp. Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này. Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn.
Mẹ chị cũng đã từng như vậy. Tôi đáp cứ năm phút thì nó tự động ngắt. Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết.
Chuyển sang máy mát xa. Dịu dàng cũng có đấy, không thì sao bạn chưa bỏ đi, nhưng đó chỉ là những sự dịu dàng vớt vát, vừa đấm vừa xoa. Nhà hiện sinh coi mỗi thời khắc là một đời sống hết mình, sống luôn ở thì hiện tại.
Cũng có thể làm cho nó rối rắm thêm. Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật. Tớ không biết và tớ cũng biết.
Giữa đất nước này, ai cũng cần tôi nhưng tôi luôn luôn có nỗi sẵn sàng bị bắt của một thằng phản động. Hôm nay là thứ 2, chị út đã đỡ khá nhiều, bác trông vẫn khỏe dù mấy đêm đều ở lại viện trông chị, sáng lại về bán hàng. Bạn bỗng xuất hiện trong một tấm chăn trên chiếc giường mà ngoài cửa sổ là giàn gấc đang xanh thẫm kia.
Thật ra, nếu bạn đấu tranh vì nhân loại, vì đất nước quê hương, vì nhân dân hay vì gì gì đó cũng không nằm ngoài việc tháo gỡ những tình trạng như thế này. có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại… Dù sao sự lâu bị phát hiện cũng có thể có cái may.
Hành động hy sinh thân mình của con khỉ cái làm ông căm ghét. Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá. Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu.
Dải đường chính phía ngoài lắp đèn thưa thớt, âm u, bụi mù. Hai bên dè chừng nhau. - Tôi nghĩ tôi hiểu được phần nào con người ông.
Dù bây giờ lâu lâu chợt gặp nàng, tôi không thấy hạnh phúc và đớn đau như trước đây vài năm nữa. Tôi thì cất lại trong đầu. 000 đồng, bớt 1000 còn 34.