Sau đó nhắc tôi lần nữa: Ngày 10/6, 8 giờ tối, Câu lạc bộ Miami Shores Rotary. Và từ đấy trở đi, tôi không bao giờ thấy căng thẳng khi phát thanh trên radio nữa. Họ không tin vào những thắng lợi bấp bênh nông cạn trước mắt, chúng không có giá trị thật sự và chẳng chứng minh được gì ngoài sự háo thắng mà thôi.
Cứ như một giấc mơ! Tôi có một công việc mới, một chương trình mới và, ô là la, cả một cái tên mới. Tôi nghĩ câu tục ngữ này sẽ truyền sức mạnh cho bạn. Tôi không muốn đưa ra những kết luận sai lầm, hãy để thời gian trả lời.
Tuy nhiên bao giờ cũng vậy, bạn cần đặt câu hỏi giả định đúng lúc đúng nơi, nội dung cũng phù hợp và chừng mực. Tin tôi đi, tôi biết điều này rõ lắm. Bởi thế, nếu một cúc áo của bạn chưa cài, khán giả sẽ nhìn thấy.
Đôi lúc sự hài hước lại cực kỳ cần thiết nữa. Nhưng tôi lại nhìn vấn đề theo một khía cạnh khác. Chuyện gì đã xảy ra? Có những cái ngày xưa cấm kỵ thì ngày nay có thể chấp nhận.
Rốt cục thì anh sẽ nói về đề tài gì? Chúng tôi cần biết để in ngay bây giờ. Mỗi khi Williams có mặt là phòng xử án sôi động và nóng hẳn lên. Còn ở đây đều là người lớn cả.
Chú ý đến những yếu tố quan trọng: Giọng nói, cách diễn đạt, trang phục và diện mạo khi bạn được lên truyền hình. Do vậy hãy nói về chủ đề mà bạn đã nghiên cứu kỹ lưỡng, hoặc nói về những việc bạn đã từng trải qua. Bạn nói có nhanh quá không, hoặc có tẻ nhạt không, phong cách nói riêng của bạn như thế nào… Khách quan hơn cả là hãy nhờ người thân góp ý.
Nhưng không phải ai cũng tốt bụng như thế. Ban kiểm tra là ai? Là một hoặc vài người bạn của bạn đang ngồi chung với đám đông bên dưới. Sau đó, tạ ơn trời, phần còn lại của chương trình diễn ra êm xuôi trót lọt.
Stacey đã mời tôi là một trong năm người phát biểu tại lễ tang. Các bạn ạ, không biết có phải vì quá ấn tượng trước phản ứng của Marshall hay không mà tôi như được truyền sinh lực, không còn thấy căng thẳng nữa. Nào là lúc bé tí thì sợ con mèo, rồi thì khi lớn lên lại sợ… cái nhìn của cô bạn gái! Tôi quay trở lại câu hỏi về việc lái máy bay.
Bốn người xếp hàng rồi đo xem ai cao nhất. Liệu tôi có nói điều gì không phải hay không? Tôi cố trấn tĩnh và tự nhủ hãy tự tin lên, cứ nói những gì mà mình nghĩ lúc đó. Đó là điều quan trọng nhất khi bạn nói trước công chúng.
Nói là đi buôn cho oai chứ thật ra toàn bộ số hàng chỉ là một thùng gỗ đựng sách giáo khoa… của người khác. Herb tiếp tục: Nếu thầy đuổi học chúng em dĩ nhiên sẽ có một phiên tòa. Chúng ta đã thật sự mất cô ấy thì cũng đã đủ.