Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa. Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ. Ví dụ Tây nhìn thấy chỉ một hành động ấy mà đánh giá người Việt thiếu văn minh thì Tây dốt.
Và dưới nước là cơn hoan lạc của cá tôm. - Mi phải biết tìm hứng thú trong trường lớp chứ. Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt.
Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không. Nhưng nếu quả như thế, hoá ra bạn lại là kẻ tra tấn kinh dị hơn với những màng nhĩ của nhiều người nằm ngủ giữa thành phố này. Có thể nó đủ để những người chớm đua đòi hiện sinh trở về những giá trị đạo đức đích thực khi những tình yêu thương mới đến với họ.
Bởi đôi lúc bạn muốn gắn bó lâu dài với nàng. Mất mất người kể chuyện. Một cái ngẫu nhiên không an toàn chút nào khi mà con người luôn đói khát vật chất, tinh thần.
Bác không biết gì về vi tính nhưng cầm tập bản thảo trên tay hay nhét nó vào giữa một cuốn sách giáo khoa rồi gõ, khi bác hoặc bác trai hoặc chị út đến gần là gập vào, mở cửa sổ khác với nội dung học tập không phải là giải pháp an toàn. Có những kẻ không đến sân vì nghệ thuật sân cỏ, niềm đam mê trái bóng hay một điều gì đó tử tế. Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng.
Ông lão giật thót mình: Ấm! Hay ông định viết một câu chuyện kêu gọi người ta quyên góp cho vợ ông. Cái tình cái lí phung phung phí phí bầu bầu bí bí lí nha lí nhí.
Là tỉ mẩn, là ào ào. Tôi tin ông cụ sẽ nghe lời ông. Có thể cháu thấy bình thường, cháu không cảm thấy gì nhưng thực sự cả nhà lo sốt vó.
Và càng thể hiện sự vô học khi trở thành câu cửa miệng đầy vô tư. Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt. Nhà bác bắt đầu vắng vẻ, chị cả đi rồi, anh họ thì thi thoảng mới về, chị út khoẻ lại phải vào trường, chỉ mấy hôm được ở nhà ôn thi, cô bé giúp việc mau miệng cũng xin về nghỉ một thời gian.
Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa. Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em. Tôi đang lưu thông với vận tốc bằng không.
Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt. Đây là một thử thách nữa. Cháu bảo: Bác Hồ cũng để râu đấy ạ.