Các bạn còn nhớ anh chàng ca sĩ hát ca khúc Remember mà tôi từng kể ở chương 4 không? Anh ta là vị khách mời có đầy đủ cả bốn yếu tố trên. Giọng nói của tôi khó nghe thì tôi cười bằng ánh mắt, cười bằng cử chỉ. Sao tôi lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy? Có lẽ vì đó là thói quen nghề nghiệp, lúc bắt đầu câu chuyện, tôi hay hỏi khách mời của mình những câu như thế.
Còn nếu có giọng nói không hay thì sao? Bạn sẽ không bao giờ tạo được một ấn tượng tốt ư? Không đúng! Edwin Newman và Red Barber đều là những phát thanh viên sáng chói dù họ không có chất giọng tốt. Tốt lắm! Kể từ bây giờ đây là tên của anh. Một trong những câu trả lời tệ nhất là: Miễn bình luận.
Quả thật ngồi tham dự mà cứ như đang bị tra tấn vậy. Nếu chúng ta bị khớp trước đám đông, nếu chúng ta e dè và lúng túng thì không thể làm nên trò trống gì được. Khi trò chuyện với vua chúa hay với bất cứ ai cũng vậy, bạn nên nhớ đề tài nói của bạn sẽ quyết định không khí cuộc trò chuyện đó.
Nhưng đôi khi, ngay cả những tình huống ngặt nghèo nhất, người ta cũng hài hước một tí để vơi bớt sự căng thẳng. Ông là một người hùng trong tâm trí tôi, là người mà tôi luôn ngưỡng mộ. Rồi những câu chuyện thời niên thiếu đầy sóng gió của cha lúc còn ở Nag… Bao giờ cuộc trò chuyện của hai cha con tôi cũng kết thúc bằng câu hỏi: Larry, hôm nay con học hành thế nào?
Nói quá nhiều (overtalk) chẳng tạo nên một thiện cảm nào nơi người nghe cả. Thế nên tôi tiếp tục nói: Chớ nên nhảy ngang xương vào cuộc đối thoại của người khác chỉ vì muốn gây sự chú ý.
Bởi nói về cha tôi sẽ có vô số chuyện để kể. Bạn luyện tập loại bỏ những thói quen không tốt như thế nào? Hãy nhớ ba phương pháp sau: Cuộc phỏng vấn này đối với tôi cứ như là có một không hai vậy!
Bob Hope cũng khiến tôi thất vọng với lý do tương tự. Tôi đã nói những lời chân thật từ trái tim mình, không gò bó, không gượng gạo. Tôi luôn muốn chương trình trò chuyện mỗi tối trên đài CNN của tôi phải là những cuộc trò chuyện tự nhiên và thoải mái nhất.
Hoặc những điều mang tính rất riêng tư và tế nhị. Trò chuyện trong những bữa ăn tối thân mật đối với tôi dễ dàng hơn nhiều. Có nghĩa là chúng ta phần đông được sinh ra trong những gia đình trung lưu bình thường, thậm chí còn rất nghèo.
Để rồi bạn phải giải thích dài dòng cho người ta hiểu. Nếu bạn đang ở một buổi tiệc thì đừng đưa mắt láo liên ra xung quanh như đang muốn tìm một ai đó quan trọng hơn để nói chuyện thay vì người ngồi cạnh bạn. Tại các phiên tòa xử án, bồi thẩm đoàn luôn chú ý kỹ đến những cử chỉ, điệu bộ của bị cáo.
Trò chuyện trong những bữa ăn tối thân mật đối với tôi dễ dàng hơn nhiều. Mấy ai biết rằng đã có những lúc tôi chẳng biết nói cái gì… Tôi nghĩ rằng không có người thành công nào mà không thể bày tỏ được chính mình.