Do đó tôi được bình tĩnh để quyết định. Một tục ngữ Trung Hoa nói: "Người nào cầm bông hồng mà biếu bạn, luôn luôn tay người đó phảng phất hương thơm". Cô kể: "Trong sở có bốn cô thư ký, mỗi cô đánh máy cho vài ông chủ sự.
Rồi mùa đó, bà dùng kiểu ấy diễn thuyết trên 100 lần. Dù hay dù dở ta phải gảy cây đờn nhỏ của ta trong dàn nhạc của đời. "Ông ấy hỏi vài câu về những vụ đầu cơ trước của tôi và dạy tôi một thuật mà tôi tin rằng quan trọng nhất trong nghề đầu cơ.
Tức thì tôi quyết định để luật trung bình lo giùm tôi và từ đó tới nay, tôi hết sợ bị ung thư trong bao tử nữa". Anh quyết làm cho công việc buồn tẻ của anh thành ra vui thích. Người này khi làm cho hãng, tính toán chi li, cẩn thận lắm, nhưng với túi tiền riêng thì.
Ấy thế, lão đó đã vô tình bảo lỗi cho mình đây. Nếu chúng ta mệt lắm, vừa đi chúng ta vừa ngủ được. Ông thiệt không giống ông Shaw, tự cho mình là trung tâm của vũ trụ và phàn nàn tại sao thế giới không tận tuỵ lo hạnh phúc của ông, để cho thân ông phải thành "một cái túi da chứa bệnh tật và âu sầu".
Tôi tự nhủ như vậy hàng giờ,và bắt đầu thấy dễ chịu. Trong số 10 người còn lại, một người bán được gần hết chín chục phần trăm những vé bảo hiểm, còn chín người kia chỉ được chia nhau có mười phần trăm còn lại thôi. Nếu không có vớ thì con mèo cũng được.
Hăng hái thi hành quyết định đó và đừng lo nghĩ về kết quả. Nếu không sẽ mau quên lắm. Tuy sinh sống trong cảnh bần bàn, nhưng từ nhỏ, ông đã rất ham mê đóng kịch.
Và tôi thấy phương pháp ấy công hiệu. Mà bây giờ chúng đã sắp nhốt tôi vô cái ngục hiểm độc kia! Công việc đó lúc này quan trọng vì y học đã trị được nhiều bệnh do vi trùng như bệnh đậu mùa, bệnh dịch tả, bệnh sốt rét và hàng chục bệnh khác đã giết hàng triệu mạng người.
Bây giờ tôi nhắm mắt lại mà còn thấy và nghe được chiếc toa xe ấy chạy. Bệnh nặng không thể dùng quang chất được, phải cho chạy quang tuyến vào ung thư luôn trong 30 ngày, mỗi ngày mười phút rưỡi. Chưa ai giảng được bí mật của vũ trụ và của đời sống.
Trong cuộc kinh tế khủng hoảng, lương trung bình của nhà tôi là 18 Mỹ kim mỗi tuần. Có lẽ ông già đó chẳng coi những phỉ báng ông vào đâu. Đêm ấy tôi đi trên đường ở Miami tới một nhà thờ đương làm lễ.
Bây giờ tôi biết rằng ở đời chẳng ai để ý đến mình cả và có nghe nói gì về mình, họ cũng thấy kệ. Trong luật có câu này ai cũng biết: "Luật không kể tới những việc lặt vặt". Trước hết, nếu có thể được, xin bạn rán lựa nghề mà bạn yêu.