Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn. Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết. Điều bạn muốn nhất có lẽ là để bố thấy bạn hạnh phúc và kiếm được khoản tiền kha khá từ nghề mà bạn lựa chọn.
Còn hiện sinh thực chất, đòi hỏi những kẻ can đảm và liều lĩnh tham gia cuộc chơi sinh tồn có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào. Và thế là xảy ra những thảm trạng. Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng.
Vậy ra là tại những lần như thế này. Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến. Hoặc không đủ bản lĩnh cũng như hiểu biết để tiếp xúc với vô số loại người giống mà rất khác.
Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ. Vài lần trước, bố đưa giúp tôi, chỉ thấy phản ứng làng nhàng. Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được.
Đó là mong muốn hết sức chân chính và cũng là mong muốn của bạn. Dù sao, với bạn, bóng đá cũng chỉ là một trò chơi. Bác gọi xuống ăn sáng mấy lần bạn cứ lờ đi.
Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè. Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn. Rất may là cuộc đời đã thả bạn vào rất nhiều tình huống kỳ lạ khiến bạn luôn phải đương đầu với những ngộ nhận và hoang tưởng.
Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra. Lúc đó tôi không có nhà. Ngoan ngoãn như một chú thỏ.
Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa. Cái này tùy cậu hiểu hoặc không hiểu hoặc coi là chơi hoặc không chơi: Vừa phải khao khát một ngày họ cũng phá bỏ chúng để chung sống trong một tầm nhận thức khách quan và lành mạnh hơn.
Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết. Chúng cố víu vào những kẽ ngón tay. Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn.
Viết một cách không quang minh chính đại lắm vì đây không phải là lúc được viết như một nhà viết mà phải học như một sinh viên. Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết. Mất cái giấc mơ đấy.