Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn. Với sự tàn tạ, còn cách nào khác đây ngoài viết. Còn quá nhiều điều để viết.
Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình. Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời. Nhưng rồi sẽ được nhiều người yêu quí.
Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu. Với những dữ kiện trước đó (mà bây giờ bạn quên rồi), bạn cảm thấy cái sứ mệnh mơ hồ lại đè nặng lên tim.
Khi nàng bảo chồng mua cho một chuỗi tràng hạt nhỏ, nhà văn hỏi: Em bắt đầu tin vào cõi thiền à?. Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm. Còn ta, ta tầm thường thôi, cứ cá nhỏ mà ta cho vào chảo rán.
Dẫu bạn biết có những người ở trường hợp tương tự bạn, họ tiếp tục làm việc. Kể cả cái nhàm chán. Bạn muốn nhìn thấy năng lực thực sự của họ được phát huy, họ được nâng cấp nhận thức và có những điều tâm huyết để đeo đuổi.
Điểm Anh thấp hơn thực lực. Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng. Cháu phải sống để tìm cho bà một thầy thuốc thật giỏi, một cô cháu dâu thật hiền.
Mệt sao cháu còn đi chơi. Không phải là giáo huấn, chỉ ra chân lí hay giác ngộ cho quí bà nọ. Chúng tôi mò mãi không thấy.
Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi. Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó. Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa.
Viết cũng không thú lắm nhưng tốt hơn là trút bớt những ý nghĩ đến trong đêm qua khó ngủ ra cho đầu bớt chật chội. Dù không bao giờ có tận cùng. Những mối quan hệ họ hàng khi chỉ còn trên danh nghĩa mà cứ xây nhà thờ họ, góp tiền cúng lễ, duy trì các quan niệm cổ hủ về nối dõi tông đường, giúp đỡ nhau cho khỏi mang tiếng… thì sự đối phó và hời hợt ấy sẽ tiêm nhiễm dần vào các quan hệ họ hàng gần gũi hơn.
Tôi gồng mặt để vẻ lạnh tanh vô cảm xa xăm không bị biến dạng. Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho. Họ không bao giờ cần ngờ rằng Tự Nhiên là một đứa trẻ cả thèm chóng chán.