Rồi đúng lúc nó đang vinh hạnh, ba nó vào, như vô tình. Tôi có thuật lạ là biết dùng lời lẽ ôn tồn và những lời khen thành thật". Chính nhờ phương pháp làm cho người ta "gật đầu" đó, mà ông James Emerson, thủ quỹ tại một ngân hàng, làm cho ngân hàng đó khỏi mất một thân chủ.
Nhưng hôm ấy, anh Emile tới không được, mặc dầu tôi có dặn trước. Ông nhận ngay rằng không có sự giúp đỡ ấy, ông không thể nào viết bài báo cáo cho ông hội trưởng được. Sau khi theo học lớp giảng của chúng tôi, ông Duvernoy thay đổi chiến lược.
Nếu không thì bị thiên hạ bỏ quên. Rồi một đêm, ông nảy ra một ý. Thiệt là tai hại! Anh phụ việc đó chẳng biết chút chi về khoa hầu bàn cả.
Ông được bầu làm thư ký hội nghị ở Philadelphie, do đó mà được độc quyền lãnh in hết thảy những công văn trong các sở. Lần sau lại, tôi không mất công đưa con số và dẫn chứng làm chi. Ông Mahomey xem xét lại kỹ lưỡng kiểu máy, tin chắc rằng nó hoàn toàn, và ông S.
Cả những khi cơm khê, canh mặn, ông cũng không nên phàn nàn. Tôi lại nhờ bà chỉ bảo tôi vài điều. Thì cứ khen họ cho họ nghe.
Nếu bạn nghĩ như vậy, tôi không dám cãi. Và bà, mỉm cười, đáp: "Phải, nhưng bây giờ, giá có cưới lại thì mình sẽ cưới em vì tình phải không?". Ông Coolidge nói tiếp: "Lời tôi khen đó, cô đừng lấy làm tự phụ lắm; tôi chỉ muốn làm vui lòng cô thôi.
Bà ấy: "Ông Carnegie! Tôi hối hận đã viết cho ông một bức thư như vậy. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi được gặp một nhà thực vật học và ông ấy nói chuyện nghe muốn mê. Ghế xấu, chỉ đáng giá một đồng một chiếc, nhưng ông Eastman là người đã kiếm được cả trăm triệu bạc vinh hạnh khoe những chiếc ghế đó lắm, vì chính tay ông đã sơn nó.
Vì quen giấu tình cảm của mình, chị đứng thừ ra một lúc, câm như hến và trơ như đá. Câu chuyện đó xảy ra hồi chiều, trước khi kíp làm đêm tới xưởng. Anh biết, các em có ý tứ, cẩn thận lắm.
Tôi là Dale Carnegie. Những điều tôi chỉ cho bạn, không phải là những thuật xảo thủ, những mánh khóe để thành công đâu. Giá tôi có thết tiệc một vị Hoàng hậu thì anh cũng tận tâm đến vậy là cùng.
Nhưng tôi tự nhủ: "Anh Emile, anh đợi khi nào tôi gặp anh, tôi sẽ cho anh một trận". Thi hào Victor Hugo chỉ cầu sao cho người ta lấy tên ông đặt tên cho kinh đô nước Pháp. ít ngày sau, ông Chamberlain nhận được tấm hình với chữ ký của Tổng thống gởi biếu và mấy lời cám ơn một lần nữa.