Vậy khi biết trước thế nào người khác cũng nói những lời khó chịu với mình, thì mình tự đem những lời đó trách mình đi và người ta sẽ không làm gì mình được nữa. Bạn nên theo lời khuyên sau này của một thi nhân: "Dạy bảo mà đừng có vẻ dạy bảo. Ông đã mất ăn hoa hồng hàng ngàn mỹ kim rồi mới hiểu được chân lý đó.
Có một chi tiết mà tôi cho là vô cùng thương tâm trong đời của ông bà. Như vậy cần phải mất công, kiên nhẫn, chăm chú hàng ngày. Tôi đề nghị với ông như vầy.
Chịu không nổi họ! Họ đầy tự phụ, say mê về cái quan trọng của họ! Nực cười nhất là một số trong những kẻ đó lại được mọi người coi thuộc giới thượng lưu! Kẻ nào chỉ nói về mình thì chỉ nghĩ tới mình thôi. Nhưng nghĩ tới điều đó làm quái gì? Dù sao đi nữa, từ bữa cô ta cho tôi tin rằng tôi có "giác quan về tiết điệu" thì tôi khiêu vũ khá hơn trước nhiều. Việc quan trọng nhất trong đời thì lại phó cho may rủi.
Tuần sau, tôi đãi khách bữa trưa. Bạn nên nói như John Wesley khi ông thấy một người say rượu lảo đảo ngoài đường: "Nếu trời không thương, thì ta cũng đã như người này". Nhưng tôi sẽ tin chắc rằng ông là một người giữ lời cam kết".
(Ta thử tưởng tượng cảnh đó: một người buôn bán tầm thường ở arizona nhận được một bức thư của một nhà quảng cáo lớn nhất ở Nữu Ước, mà trong thư đó ngay từ câu đầu, nhà quảng cáo đó cậy một việc. Elbert Hubbard, một trong những nhà viết chuyện hàng ngày đặc sắc nhất đã làm cho người ta say mê, thường bị người ta oán dữ vì những bài chỉ trích của ông, nhưng nhờ ông khéo léo cho nên thường khi kẻ thù của ông lại thành bạn thân của ông. Cô thứ nhất chê tôi mà làm tôi hết muốn học.
Thú thực là tôi thất vọng. Vả lại trông thấy những lầm lỡ, khó chịu lắm". Tất nhiên là tôi không muốn trả giá đó.
Vậy mà ông nói: "Tôi sẽ đổi hết cả tài nghệ, tác phẩm của tôi để được cái êm đềm biết rằng, tại một nơi nào đó, có một người đàn bà lo âu vì tôi về trễ bữa". Ông viết một bức thư cho ông chủ nhiệm tờ báo Boston Herald tỏ lòng hâm mộ. Tôi hỏi thí nghiệm như vậy để chứng minh điều chi.
"Vậy xin ông gởi ngay cho chúng tôi những điều nên biết về chương trình và thời biểu. Chưa coi họng tôi, ông đã hỏi tôi làm nghề gì. "Hôn nhân là việc quan trọng nhất trong đời, quan trọng hơn cả sinh và tử".
Lúc đó, Thomas Collier Platt thách ông bằng một giọng sang sảng giữa hội nghị: "Vị anh hùng ở núi San Juan mà nhút nhát như vậy sao?". "Hôn nhân là việc quan trọng nhất trong đời, quan trọng hơn cả sinh và tử". Giường chở về nhà rồi, đứa nhỏ chạy kiếm ba nó, khoe: "Ba, ba, lên coi giường của con đi, chính con đã mua đó!".
Nhưng tôi ngừng lại và quay lại nói: "Tôi khen thầy. Ông đó thực có khiếu, có thiên tài dẫn đạo người. Bạn nên theo lời khuyên sau này của một thi nhân: "Dạy bảo mà đừng có vẻ dạy bảo.