Cứ mỗi tháng, cô ta lại phải làm luôn trong nhiều ngày một thứ việc chán nhát trần ai là biên số và tên người vào những giấy phép in sẵn. Ít lâu sau, chúng tôi mời bạn bè lại nhà dùng bữa. Rồi ông ra sao? Ngày nay ông là hội trưởng Công ty xà bông Palmolive - một hãng chế xà bông lớn nhất thế giới.
Ngay đêm đó, tôi đi khắp phòng này sang phòng khác, lập một bảng kê những việc cần phải thi hành. Nhưng họ không chịu nhận như vậy là đánh cá. SÁU CÁCH TRÁNH MỆT VÀ ƯU TƯ ĐỂ BẢO TOÀN NGHỊ LỰC VÀ CAN ĐẢM
Quân địch thả thuỷ lôi tấn công chúng tôi luôn 15 giờ. Tôi rán chỉ cho ông ta rằng bức thư đó có thể sửa lại được, thì không cần đánh lại. Không đầy một tháng tôi ngủ mỗi đêm được 8 giờ và bộ thần kinh của tôi trở lại bình thường".
Ông nói với tôi rằng kinh nghiệm ấy có ích cho ông hơn một năm học ở Đại học đường Harward và giúp ông phát triển một đức tính để thành công là đức tự tín. Quả là một kỷ lục ít thấy và lạ lùng. Nhưng tôi đã để cho tinh thần hưu dưỡng và hết lo nghĩ.
Cả vua Lear trong kịch của Shakespeare cũng la hét: "Có đứa con bạc bẽo thật đau đớn hơn bị rắn độc cắn!" Beard gặp cảnh hoàn toàn bi thảm, bà nói chỉ cần quỳ gối vọng cầu: "Kính Chúa, Chúa muốn sao con xin vâng theo Thánh ý" là tâm hồn được bình tĩnh sáng suốt ngay. Hơn nữa, lại có thì giờ để nghỉ ngơi và đi dạo phố.
Vậy có thể lời chỉ trích của "người ấy" không quá đáng đâu. Bác sĩ kể chuyện một thân chủ ông có hai hàm răng rất tốt. Điều ấy rất tự nhiên.
Nhưng cháu nằng nặc đòi cho kỳ được. Anh muốn bỏ, nhưng sợ khó kiếm được việc khác. Bác sĩ Thomas Hyslop, cai quản một nhà thương điên, đã chú trọng vào điểm ấy trong bài diễn văntrước Anh quốc Y học hội.
Bạn có thể biết bác sĩ nầy lời khuyên các bệnh nhân ra sao không? Ông viết lời khuyền bằng sơn trên một tấm gỗ treo trên tường giữa phòng khách để cho người bệnh nào cũng thấy. Walt Whitman nói: "Có phải chỉ học khôn được ở những người ngưỡng mộ, kính mến ta và nem nép trước mặt ta không? Hay là ta đã học được nhiều điều nhờ những người ghét bỏ, chống báng ta, tranh nhau với ta? Tổng thống Theodore Roosevelt khi ngồi tại Bạch cung đã nói như vậy.
"Này anh Ted, anh nên coi đời của anh như cái đồng hồ cát. Hồi ấy còn là sinh viên y khoa ở trường Montreal, chàng lo đủ thứ: lo thi ra cho đậu, đậu rồi sẽ làm gì, làm ở đâu, sao cho có đủ thân chủ, kiếm cho đủ ăn? Trong cơn thất vọng tôi dùng điện thoại kêu vị bác sĩ đương chữa cho tôi đến để mà rên la, mà kể lể nỗi thất vọng đang chiếm cứ lòng tôi.
Hơi nước do máy xịt ra, khiến ông quạu quọ, cơn giận cũng muốn xì ra. Ông có chia tiền cho họ không? Không. Bệnh đau tim là tên sát nhân số một ở Mỹ.