Khi đã bước vào nền thể thao chuyên nghiệp của nước nhà hay bất cứ đâu mà muốn khẳng định tài năng thì nó cũng phải cứng cáp và cạnh tranh gay gắt. Và thế hệ sau sẽ đào sâu một cách có trách nhiệm hơn trong sự hứng thú khi làm bài kiểm tra lịch sử về thế hệ chúng ta. Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán.
Điều này khiến nội tại bạn càng bị tổn thương nặng nề. Lát sau, thằng em đi vào. Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội.
Nhưng thế tại sao ta không sướng? Nghe một lúc, tự nhiên bạn đứng dậy bước xuống cầu thang. Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng.
Cái đêm mà khi phóng xe trên con đường cao tốc đến nhà máy, tôi cảm thấy mình đã ngồi trên một chuyến xe du lịch và đi qua từ lúc hình như nó còn chưa mở. - Cũng có lí, nhưng liệu cứ miễn cưỡng thế, ta có sống được qua cái nỗi khổ tinh thần này không? Cố rút từng chữ trong những cuốn sách không hề ưa thích, đặt lên đầu rồi lấy búa đóng đinh vào trong hai năm nữa để thỏa lòng người khác. Hắn cũng thông minh đấy chứ.
Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà. Xuống nữa đến cái cổ họng độ này đôi lúc đau rần rật. Có thể em muốn thế trong những lúc cô đơn.
Có lẽ nên vào nhà vệ sinh, rửa mặt và tè một cái, bạn sẽ sảng khoái hơn và kể câu chuyện một cách khoáng đạt hơn… Còn anh không chống cự thì họ sẽ để anh sống như một con chó ngao nho nhỏ trong vô số con chó ngao của họ. Dù đôi khi như leo cột mỡ.
Chẳng ai bóc lột ai cả. Bác trai nghiện thuốc lào, hứa bỏ mãi không được. Cái giấc mơ của mình không mất.
Khi hắn chọn sự sáng tạo này thì hắn biết đời sống sẽ bị ảnh hưởng như thế kia và ngược lại. Ông anh bảo chắc là một loại gạch chịu lửa. - Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động.
Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình. Cho đến bây giờ vẫn thế, họ vẫn luôn chứng kiến tôi nằm ườn, viết lách, gõ, và đi đá bóng. Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ.
Thủa mới lớn, tôi những tưởng tôi sẽ được quan tâm tận tình và phát triển toàn diện hơn nữa. Dù mọi người đang đợi cơm ở nhà. Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ.