Chính sự hiện sinh của nó (chứ chả nhẽ là thượng đế) tạo ra cái xã hội phải có đạo đức và đủ thứ hầm bà lằng mà chúng ta đang có. Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh. Hoặc: Con chỉ hoang tưởng.
Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình. Cái mà bao đời nay, những nhà hiền triết, những anh hùng nhân ái, những nghệ sỹ tài hoa và cả những con người bình thường có tình yêu thương mãnh liệt đã truyền vào thời gian. Họ dùng các tổ chức mafia để thanh toán nhau.
Thật lòng, tôi muốn khóc. Hiện sinh hết thì còn gì là người. Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn đến lớp, thỉnh thoảng nghỉ một tiết thấy không ai thông báo gì.
Bạn đánh mất sự rung động trước sự vô tư ấy. Nhà văn quì bên giường vợ. Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi.
Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm. Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống. Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết.
Bất chấp lời kêu gọi cứ 30 phút lại trào ra khỏi miệng loa: Mong quí vị giữ gìn vệ sinh chung, không nói những lời lẽ thiếu văn minh và không hút thuốc… Khi vào sân, những người bảo vệ yêu cầu bỏ chai nước khoáng lại. Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin.
Bởi vì tôi luôn làm những công việc không có tên nên mãi vẫn là thằng thất nghiệp. Chán ngán hơn rất nhiều so với hứng chịu sự thờ ơ của người dưng. Nó mất hay không mất là may đây? Dăm giọt loang lổ ở khoảng đất trống mình lầm là của mình kia thuộc về giấc mơ của ai? Họ lại đang chu du với nó hay tẹo nữa có người khóc òa lên vì mất nó?
Dù biết đằng sau chúng không ít sự nhì nhằng. Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình. Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im.
Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng. Và em biết không? Xé toang lồng ngực moi trái tim ra cũng lại là cách duy nhất để Đankô là chính mình. Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi.
Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt. Chỉ nhớ nó chẳng có gì đáng nhớ. Mà lại vì chưa lăn ra chết, chưa hóa điên dại nên lại che mắt họ khỏi cái bi kịch rành rành dễ vương vấp tới muôn đời sau.