Để thấy những thế giới nội tâm rất sâu sắc trong nhau, ngoài những trường hợp chỉ biết ăn no ngủ kỹ (có thể cả lao động hùng hục) và để số phận xỏ mũi dắt đi. Chưa đến tuổi để vô vi vô vị. Lúc đó bạn đang dọn khăn trải bàn.
Cạch! Rất thích cái cảm giác đi một quãng dài rồi dừng xe lại, gạt chân chống, tắt chìa khóa điện. Ông yên tâm, việc này không hề phạm pháp. Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung.
Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất. Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó. Nàng nằm nhớ người yêu cũ.
Ăn xong lên giường nằm. Muốn sớm đến chiều để chạy ra các sân bóng. Lại thấy mấy cuốn Thơ và đời Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hàn Mặc Tử trên giá sách của chị út mang từ tầng trên xuống.
Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều. Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ. Rỗng bên ngoài và rỗng cả bên trong.
Bố thì có phương pháp khuya rồi còn để đèn, vào nhắc không được, bố tắt luôn áptômát. Chỉ là ta đang viết. Đó là một niềm an ủi.
Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau. Hồi lâu, nàng bảo: Anh có chuyện buồn gì thế?. Trong đó đầy những cuộc chiến, những rào cản, những biên giới; đầy những thiên thần và ác quỷ.
Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ. Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ. Cái này không rõ lắm.
Là cả ham muốn hành động theo bản chất. Chạy đi mua thì không có hứng. Bạn nghĩ liệu có âm mưu nào đang đe dọa sự yên bình kha khá này không? Bạn có giống một kẻ đến sân bóng với những âm mưu trong đầu? Dân tình chúng ta thật hồn nhiên.
Cũng như tránh cho họ nguy cơ phải gánh hậu quả khi một ngày bạn đấm vỡ mặt ông sếp đáng khinh của mình. Bắt đầu nghe những tiếng động khác. Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn.