Sid đang chìm sâu trong giấc ngủ yên bình với giấc mơ hy vọng về một điều kỳ lạ sẽ đến vào ngày mai. Khi xong việc, Sid nằm xuống nghỉ lưng. Anh đã luôn nghĩ rằng mình đáng được may mắn.
May mắn sẽ đến với bạn - chắc chắn - và không chỉ một lần. Chàng chỉ cảm thấy như vậy là đúng. Jim không muốn tiếp tục kể thêm về chuyện mình nữa nên quay sang hỏi Max:
May mắn phải do mình tạo ra. May là Sid đã không trì hoãn việc tỉa bớt các nhánh cây, nếu không thì chắc là anh sẽ không còn thời gian để biết được là mình cần phải xới bỏ đá thì cây bốn lá mới có thể mọc lên được. Hắn muốn tất cả mọi người đến đây để hắn ta dễ bề hành động.
Nott quyết định hôm nay anh sẽ đi tìm hỏi thêm những người khác. - Không thể nào như thế được! Thật không thể tin nổi! - Max nghẹn lời. Sid xuống ngựa chậm rãi tiến lại gần hồ.
Khi ngựa chạy, cây kiếm đã tạo nên một đường cắt sâu. Sequoia bắt đầu lắc lư thân hình vĩ đại của mình, cất lên tiếng nói nặng nề: Khi hai mươi hai tuổi, một cơ hội lớn đã đến với tôi.
Nott bây giờ đã không còn chịu được nữa. Chàng điều khiển con ngựa bạch mã chạy từ từ về nơi có mảnh đất của mình. Nước chỉ có đổ xuống hay chảy vào ta mà thôi.
Nó chẳng có giá trị gì đối với ông hay với bất cứ cư dân nào trong khu rừng này. Điều tồi tệ nhất chính là cái cảm giác buồn bã mà anh đang cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết, đó là: anh chắc chắn rằng sẽ không bao giờ gặp được may mắn trong cuộc đời mình, chứ nếu không thì bây giờ anh hẳn đã tìm được Cây Bốn Lá thần kỳ rồi. - Thưa Bà chúa hồ, tại sao nước lại không chảy khỏi hồ? Tất cả các hồ đều có mạch nước chảy lưu thông mà.
Ngươi mất hai ngày mới đến được đây nhưng giờ thì ngươi chỉ còn có một đêm để trở về thôi. Ta đang cố nhớ lại đây. - Ta tin rằng có một cây bốn lá sẽ mang lại may mắn vô tận cho những ai sở hữu nó như những gì ông ta nói.
Cây Bốn Lá thần kỳ không? - Mụ hạ giọng một cách nham hiểm. Nhưng nếu tôi biết là tôi sẽ sống đến cuối đời với tất cả sự may mắn mang đến từ cây bốn lá bất kể tôi làm gì thì cuộc sống của tôi sẽ vô vị, và tôi sẽ không còn là một hiệp sĩ nữa. Chàng biết ngay đó là chính là Sequoia.
Thế nhưng chẳng có điều gì xảy ra cả. Không chỉ có thế, sai lầm của ngươi là không đi tìm biện pháp mà luôn đi tìm lý do biện hộ, củng cố cho sự mất niềm tin của mình. Tay chàng mỏi nhừ, có lúc thanh kiếm trong tay run lên bần bật khi gặp phải rễ cây, nhưng chàng cố hết sức giữ chặt kiếm.