Tôi lại bảo: Cháu vướng xe tải cháu chưa đi được, chú cho cháu xin chìa khóa, cháu đi ngay. Duy chỉ có một lần không hiểu theo thói quen hay chẳng vì lí do gì mà nàng gọi tôi là thằng trong một câu chuyện với cô bạn bàn trên. Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp.
Ngại nói là ta mất xe. Tình yêu bao giờ cũng mới. Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn.
Ngắn ngủi mà đằng đẵng. Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ. Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút.
Từng trang, từng trang… Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn. Mi thì làm sao điên hoặc chết được.
Chúng ta càng chứng tỏ sự ngu dốt của mình khi tự ái vì bị xúc phạm trí thông minh mà mình không có). Rồi thì thời gian trôi, ở những lớp màng được vén khác, chàng trai lại tưởng tượng sâu hơn: Thảo nào mà người ta khát hiện sinh.
Cũng may chị có nhiều bạn, tôi cũng gặp vài người, bạn tốt. Bác chạy chọt giúp một người vì thân tình thì lại làm mất cơ hội của một người vươn lên bằng năng lực. Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài.
Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất. Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống. Lúc lúc mới thấy tiếng rú lạc lõng.
Vậy thì nó là một giấc mơ. Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia. Cháu vẫn nằm trong chăn.
Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng. Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên. Nhà văn nhắm mắt lại.
Bạn không định làm một tấm gương hoàn hảo. Trong sự thiếu hiểu biết của cả hai. Làm ơn nhanh nhanh cho.