Không những ông bằng lòng cho chúng tôi những chi tiết muốn biết mà còn nghe lời khuyên của tôi, giao phiếu của ông cho ngân hàng chúng tôi quản lý nữa. "Nhận được thư của tôi, ông ta lại nhà tôi liền, theo sau có người thư ký. (Câu này tuyệt: "Tôi phải nhờ cậy ông giúp tôi trả lời câu hỏi đó".
Một nhà tâm lý viết: "Thử bình tâm tự xét, bạn sẽ thấy điều mâu thuẫn sau này: bạn mê man chú ý tới việc riêng của bạn mà thờ ơ với hết thảy mọi việc trên thế giới. Bạn cứ yên lòng: Ông không hỏi mượn tiền người đó đâu. và tôi gõ cửa, tươi tỉnh như đóa hoa.
000 mỹ kim, nhưng so sánh với tiếng vang lừng của em, sự thiệt thòi đó có là bao!". Viên "thám tử" nhóm lửa ở sau nhà, nung một thanh sắt cho tới trắng ra và dọa sẽ dí vào đứa nhỏ nào dám dẫm lên vườn cỏ! Đàn bà đã chẳng cho đàn ông biết tất cả những bí mật của mình ư? Chẳng chỉ cho đàn ông biết cách dẫn dụ mình sao? Cho nên khi thấy đàn ông thích quạu quọ, gây lộn, để rồi phải chịu cảnh cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt, cửa nhà tan hoang, hơn là chịu nghe lời năn nỉ của mình mà chiều chuộng mình một chút, đối đãi với mình cho mình vui lòng một chút, thì đàn bà tức tối vô cùng, và hết sức tức tối thì đến thất vọng!".
Tôi rất ghét nói đi nói lại. Khi kíp làm đêm tới, thấy con số, họ hỏi nghĩa gì vậy. Có thể lập lại hòa bình được không? Không ai biết được.
Cô làm tôi hoàn toàn thất vọng. Một hôm, trong khi chị đặt bàn, tôi đột ngột bảo chị: ''Chị Marie, chị có rất nhiều chỗ đáng quý, chị có biết không?''. Tôi nhận ngay rằng chú ấy hoàn toàn có lý mà tôi thì hoàn toàn có lỗi.
Ví dụ khi bạn bực tức, tự nhiên bạn muốn chỉ trích, khiển trách chứ không nghĩ tới sự tự đặt mình vào địa vị người. Chẳng may ông có một kẻ thù trong hội nghị: người đó là một nhà giàu có, và có quyền thế trong tỉnh. Vậy bạn có lý hay vô lý rốt cuộc cũng vậy!
Mà nhà tôi nhất định làm bánh cho thiệt ngon kia. Viên thu thuế thì lạnh lùng, ngạo nghễ và cố chấp. Phần đông chúng ta bị lòng ghen tuông, nghi ngờ, sợ sệt, ganh ghét và kiêu căng làm mù quáng.
Phải hoan hỉ giao du với người thì mới mong người hứng thú giao du với mình. Thấy vậy, tôi phải đích thân làm công không cho chính phủ. Nói cho đúng cũng không phải họ không chịu trả: họ chỉ kêu nài rằng hãng đã tính lộn mà thôi.
Mấy khách hàng khác cũng vậy, trừ một người nhất định không trả một đồng nào hết. Vì đông quá, không thể kiếm ăn trong tỉnh đó được, họ phải đi ngựa từ tỉnh lỵ này qua tỉnh lỵ khác, theo sau ông tòa David Davis để cãi trong những lúc ông này xử án khắp trong miền. Giáo sư William James, giáo sư Harry A.
Xin đáp: Bất kỳ lúc nào và bất kỳ ở đâu. Không đâu, thưa bạn: kẻ thù số một của nước Mỹ. Đành rằng người ta không trả nó một xu nhỏ nào hết, nhưng nó không cần.