Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình. Mẹ tôi đi về phía bên kia. Định kiến tàn sát sự phong phú.
Thế nên mới chả bao giờ hiện sinh tất tần tật cả. Hãy coi đó là một vụ tự sát và ông được lên thiên đàng. Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI.
Thất vọng, tụt giá rồi. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ. Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu.
Tôi cũng không định tả cảnh sở thú. Nếu bạn nhớ không nhầm thì giấc mơ vừa rồi có đến bốn, năm tầng. Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc.
Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng. Nhưng trong khoảng này, ai đã thực sự chú tâm tích lũy điều đó bên cạnh việc lao vào guồng xoáy kiếm tiền. Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ.
Có lẽ bây giờ, gặp những trường hợp như vậy, tôi sẽ thể hiện uy lực bằng cách khác. Chắc họ nghĩ bạn là bồi bàn. Là dông dài, là ngắn ngủi.
Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối. Ông hãy trả lời có hay không. Sự thai nghén tương lai lúc nào cũng đứng trước rủi ro băng hoại.
Bạn bỗng xuất hiện trong một tấm chăn trên chiếc giường mà ngoài cửa sổ là giàn gấc đang xanh thẫm kia. Mình được khóc cho mình. Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm.
Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác. Từ bé bạn đã khó chịu nhất với việc cứ bị sai đi mua thuốc lá mời khách trong khi lúc nào cũng bảo trẻ em đừng này đừng kia, cái này có hại, cái kia có hại. Cái sịt mũi không còn là cái sịt mũi do bị cảm.
Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc. Bây giờ bác đang trăm mối lo. Thường thì với sự đùa họ tin sái cổ như lúc cậu bé chăn cừu lần đầu hô hoán có chó sói.