Bố thì ít khen ngợi con cái nhưng một hôm khách đến ăn cơm, mọi người nói chuyện về tôi, tôi ngồi trên tầng nghe loáng thoáng bố ở tầng dưới nói: …nhưng phải nói là nó dám khẳng định mình viết hay. Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng. Có lẽ là phim hình sự.
Có phải tôi nói đâu. Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người. Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán.
Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau. An ủi nhau một chút: Thua thế này công an, cảnh sát đỡ khổ. Và xã hội nó đâm ra thế này.
Mới gặp một vài lần thì biết qué gì. Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức. Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được.
Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới. Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình. Tất nhiên là không phải ai cũng thế.
Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy. Tiếng còi xe ngoài đường vẫn ngân đều. Tôi nói: Con mèo ở trên này rồi.
Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm. Để người ta phải nể. Cháu mà làm được thì cháu giỏi.
Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn. Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé. Tiếng còi xe ngoài đường vẫn ngân đều.
Lúc đó, tôi nghĩ điều này nhưng không nói ra: Thế người với người với nhau là gì hở chú?. Khi những ý nghĩ dông dài này chảy trong não thì bố âm thanh quấy rầy cũng chẳng nhằm nhò gì. Như một thứ bạn bè cho xôm tụ.
Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị. Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch. Lúc tan tác, có người cười bảo: Đấu tranh gì mà được có dăm bữa nửa tháng.