Amikami

ôn lại kỷ niệm với bạn gái cũ xinh đẹp trước khi kết hôn

  • #1
  • #2
  • #3
  • Còn một ngày nữa mới tới hạn. Đừng làm mọi người buồn lo. Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi.

    Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại. Không hiểu sao chữ trở nên xấu tệ. Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy.

    Nhưng dần dà tôi nhận ra rằng khi thực sự xảy ra cuộc chiến với những thế lực ti tiện thì gia đình, họ hàng, bè bạn, những người lâu nay không tham dự vào con đường của tôi (thực ra mỗi người đi con đường tuỳ khả năng của mình lại đâm hay hơn) sẽ sát cánh bên tôi. Bên phải là bụi cây, bụi cây, rồi đến bể bơi. Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu.

    Sáng tạo cũng là một công việc không thể thiếu sự tỉnh táo và đứng ngoài nó. Đôi lúc, định kiến giúp phong phú không bị lợi dụng biến thành một thứ rỗng tuếch, sa đọa. Nhà văn cười gượng: Tại anh chưa ăn sáng thôi, mình ạ.

    Nước mắt ơi! Hóa ra mày chẳng cạn bao giờ. Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi. Chẳng biết còn mấy dịp thế này.

    Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI. Chỉ vì chữ vì mà nhân loại bị ghét lây. Ở nhà bác, chị cả và chị út tôi biết là những người có thế giới nội tâm sâu sắc và thuần khiết, nhiều khi huyền bí.

    Cũng như từng không thích nhiều sự không nhất quán của mình. Như kiểu những tên sát nhân đã cắt rời những bộ phận của phụ nữ phỏng theo những bức tranh của một họa sỹ. Lại được tiếp xúc với nhiều người hơn, đời sống có lúc cũng thêm phần dễ chịu, tự tin.

    Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ. Rồi lại đây ngủ bên em. Từ đó mẹ có nhiều biểu hiện dịu hiền hơn.

    Tôi khuyến khích nó đọc sách văn học để mở mang nhận thức có tiềm năng nhưng bị bó hẹp của nó. Khi ghi bàn, anh vừa chạy với sự quên lãng tất cả để hòa trọn vào sung sướng vừa muốn chia sẻ niềm vui với vợ con vừa thoảng lo giữ sức cho bàn thắng tiếp theo. Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn.

    Tôi không cần những sự ban ơn bề trên của họ. Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn… Có thể tớ không giết cậu nhưng cậu cứ ngoi lên là tớ đập như chơi trò đập cá sấu.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap