Một kiểu hăm doạ của trẻ con. Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì.
Cũng muốn đọc để hiểu họ hơn. Họ không tìm thấy đâu, sẽ không tìm thấy đâu. Còn giọng cao thi thoảng ló ra khi giao tiếp với những người lớn thân quen mà bạn thấy mình bé con và có thể buông lỏng phần nào trước họ.
Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi. Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp. Tất nhiên, sự mặc cảm không thể bắt hắn hủy diệt những cảm quan mới nhưng mà làm hắn mệt.
Lải nhải cũng là chơi. Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng. Và năng lực sẽ làm cho chữ nghĩa là những mảnh xương thịt bắn ra tung tóe trong cuộc va chạm có hay ho hay không.
Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều. Các cậu muốn thắng thì các cậu phải có sức mạnh, muốn có sức mạnh thì các cậu phải đoàn kết với nhau. Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau.
Nhất là một khuôn mặt cũ. Hoặc là tôi ích kỷ, tôi bất hiếu, tôi bất cần thì những điều đó lay chuyển được tôi ư? Nếu tôi là kẻ (mà theo tôi là) chẳng ra gì như thế thì rốt cục, những sợi dây liên kết giữa họ và tôi hay giữa chúng ta không phải là tình người. Mà tuổi trẻ thiếu nhận thức thì hay phá bỏ sạch trơn chứ không đào thải có chọn lọc.
Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì. Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây. Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi.
Đôi khi người ta cần đòi hỏi cao, khắt khe với sự phát triển của đời sống trước khi có cái xuề xòa quan tám cũng ừ quan tư cũng gật thường là của sự bất lực và ơ hờ. Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức. Hôm nay, chúng tôi đến đó gồm ba người.
Trú ngụ trong ấy là đàn cò. Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập. Mặc cảm khi viết về mình và đang viết không phải để ngợi ca những người xung quanh.
Máy tập cơ bụng, cơ ngực, cơ chân, cơ tay. Thôi, cứ chiều cái dạ dày. Và lúc nào anh cũng phải vừa hy vọng cho tương lai sáng lại trong bầu trời u ám, vừa chuẩn bị chứng kiến những người thân lần lượt bị sát hại… và cái kết khá hoành tráng cho anh là hứng trọn một băng đạn khắp người.