Để cháu tự sống và tất cả sẽ đều thoải mái. Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực. Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí.
Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường. Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài. Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác.
Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa. Bây giờ xã hội như thế thì mình cũng phải theo xu hướng chứ. Nhưng thật tình lúc này bạn muốn được nghỉ.
Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách. Tôi làm độc giả cho tôi. Chắc họ nghĩ bạn là bồi bàn.
Đó là một niềm an ủi. Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó. Này, lấy cho chú mấy chai bia.
Ý tưởng của gã dừng lại ở chỗ vẽ cái tivi xoay ngược, mọi đồ vật đều xoay ngược. Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn? Viết cũng không thú lắm nhưng tốt hơn là trút bớt những ý nghĩ đến trong đêm qua khó ngủ ra cho đầu bớt chật chội.
Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay. Nó mất ở đây và nó lại xuất hiện, lại sống ở kia. Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới.
Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu! Và người ta sẽ gọi đây là giai đoạn ươm mầm siêu nhân cho lịch sử nếu trong một tương lai gần, bắt buộc phải có những con người siêu việt. Cái kiểu luôn muốn giải quyết được sự việc trước khi nó xảy ra.
Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới. Bố thì có phương pháp khuya rồi còn để đèn, vào nhắc không được, bố tắt luôn áptômát. Trên đầu chồng sách lưa thưa mấy tờ nháp xếp lệch lạc nhau mà tờ trên cùng được gấp đôi và bị xé một mẩu hình vòng cung.
Trận trước thắng, thành phố Hồ Chí Minh có đến trên dưới 500 ca tai nạn giao thông, gấp năm lần bình thường, mấy người chết. Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn. Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó.