xin ông có lòng tốt. Bây giờ tôi gần như không tin một chút nào những điều mà 20 năm trước tôi tin, trừ bản cửu chương ra. Tôi bảo họ: "Trước hết, tôi hoàn toàn đồng ý ông.
Đừng bảo phải là một quốc vương trên ngai vàng hay là một đại sứ của Mỹ ở Pháp mới cần thi hành triết lý đó. Ông nói: "Xin ông đừng để họ in tấm hình đó nữa. Tôi bèn cho bà ấy hay rằng: - Thưa bà, tôi ân hận đã làm phiền bà.
Mãnh lực của tư tưởng thật tối cao. Vì người ta khéo gợi lòng tự ái của nó. (Gởi ngay cho ông! Cả gan thiệt! Cũng không thèm thêm câu: nếu không làm phiền ông nữa!) "Ông trả lời gấp, tức là lợi chung cho chúng ta.
Một vài nhà xuất bản muốn rằng những bức quảng cáo họ đặt phải làm liền. Thì đây, bạn hãy theo tôi mà thí nghiệm đi, rồi cho tôi hay. Bà là tri kỷ của ông, vừa là bạn đồng tâm, là nguồn an ủi và là quân sư của ông nữa.
Vậy muốn cho người khác theo ý kiến mình, xin bạn nhớ quy tắc thứ ba sau này: Rồi tôi lại giới thiệu với ông ấy vài nhà bán len khác vì ông ấy không muốn mua giúp tôi nữa". Tôi lại gõ cửa nữa: bà ta lại hiện ra, nhưng lần này để mạt sát chúng tôi và công ty chúng tôi.
Nhưng ta nuôi chó chỉ vì cái lý độc nhất là nó cho ta cái êm đềm của tình thương. Ban đầu, mỗi khi tôi thấy một đám thanh niên đốt lửa cắm trại, tôi vội chạy lại, lo sợ cho những cây quý của tôi. ý nghĩa của những cử chỉ nhỏ nhặt đó sâu xa tới như vậy.
May thay, lần lần tôi hiểu được bản tính con người và trở nên lịch thiệp hơn, hiểu người hơn, đại lượng hơn. Chẳng những ruồi mà người cũng vậy. ý nghĩ đó tự nhiên làm nở nụ cười trên môi tôi.
Luôn luôn ông để cho những người giúp việc ông có nhiều sáng kiến, không bao giờ ông tỏ vẻ bắt buộc họ làm việc này việc nọ theo ý ông, mà ông để họ hành động theo ý họ. Trong 4 năm, ông dò xét đời sống giữa vợ chồng của 200 người, 100 người đàn ông và 100 người đàn bà. Nhưng chúng ta hãy đọc đã.
Nếu làm trái luật đó tức thì những nỗi khó khăn sẽ hiện ra. Các cô bán hàng còn mải cười giỡn, chuyện trò trong một xó. Ông dùng đủ cách chỉ trích, dọa dẫm, trào phúng, hàng tháng, hàng năm như vậy: Hy vọng ông Lincoln sẽ phải đổi chính sách.
Cha mới lén vào phòng con. Rồi bà dắt ông R, đi thăm các phòng, chỉ cho coi từng bảo vật bà đã góp nhặt được trong những cuộc du lịch và đã nâng niu suốt một đời. Kinley dùng năm 1896; khi ông dự bị cuộc vận động tuyển cử của ông để làm Tổng thống.