Thế thì nên trở thành một chú chó ngao nữa của tôi. Có điều, người người làm kinh tế, nhà nhà làm kinh tế. Nhưng sống vì điều gì, có lẽ chẳng mấy ai rõ.
Con mèo nằm trên nóc tivi. Nhưng những tầng đất sâu mới được khai phá sẽ đem lại hưng phấn. Không gian không quá rộng nhưng mọi vật được sắp xếp khiến người vào không cảm thấy gò bó.
Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường. Bởi bạn là người sòng phẳng. Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông.
Màu xanh của bể bơi. Trước thì cảm giác người nặng trịch, không tài nào động cựa. Thi thoảng vẫn bình luận vài câu.
Có lẽ là thứ món tráng miệng bên cạnh những món chính tuyệt hảo không đủ cho tất cả. Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng. Con gái có khác, họ thổi bay nhiều cục nặng cho đời sống.
Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn. Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì. Quần áo độ này mặc rộng ra.
Trước khi đến nhà ông ta, tôi miễn cưỡng. Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí. Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến.
Bạn chưa làm được gì cho họ. Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn. Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa.
Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó. Hoặc có nhưng không nhiều. Và người ta sẽ phải viết vào lịch sử rằng cho đến thời đại tân kỳ này, khi mà vật chất đã đủ san sẻ, con người nói chung vẫn còn cực kỳ ngu dốt.
Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực. Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết. Hôm nào không đến lớp, tôi thường về nhà.