Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện. Miệng họ mặc kín mít áo quần. Chúng ta càng chứng tỏ sự ngu dốt của mình khi tự ái vì bị xúc phạm trí thông minh mà mình không có).
Mà người có trả thì chưa kịp đến tay mình, biết đâu người khác đã cướp đi. Ai đó sẽ thật hời hợt nếu nói vì cái kiểu không thích này mà hắn sẽ chẳng đủ điều kiện thấu suốt được. Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú.
Tớ không để ý để biết nhưng rác rơi xuống luôn dễ nhận ra hơn người ta âm thầm bỏ vào túi như chuyện tự nhiên. Thế là mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà hai tuần nhé. Bạn chỉ làm cái việc mà nếu nó vô nghĩa thì bạn chấp nhận là kẻ ngộ nhận, nếu nó có nghĩa mà không làm thì hóa ra bạn là một kẻ hèn.
Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác. Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng. Chúng giúp ta góp nhặt được một số thứ thú vị.
Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập. Dù biết là tạm thời thôi. Xung quanh chỉ có đổ nát.
Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì. Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng. Ông đang nằm trên một cặp đùi trắng muốt! Ông muốn vùng dậy.
Điều đó làm tôi phần nào yên tâm. Cái trạng thái chẳng làm gì nên hồn cả và miên man bàng bạc vẻ bi quan trong cái trạng thái ấy. Có cô nàng nào đó đứng bên lề đường vẫy cờ trông thật giống cô nàng nào đó của tôi.
Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em. Và trong lúc cô đơn này, tôi vẫn muốn là em biết muốn. - Tôi rất mừng vì điều ấy.
Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu. Để chúng lúc nhúc, lên men khá khó chịu. Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ.
Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn). Vì gia đình? Có, tất nhiên là có. Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì.