William Jennings Bryan, Tổng trưởng nội vụ, sứ đồ của hòa bình, nóng lòng đi lắm. Ông Dwight Morrow, cựu sứ thần Mexique, đã quá cố, nhạc phụ ông Lindbergh, có một tài dị thường là làm cho hai kẻ thù sắp đà đấm nhau, hòa giải với nhau liền. Từ lúc đó, nó hy vọng, tự tin và tương lai của nó thay đổi hẳn.
Kể từ thứ hai, tôi nhất định tẩy tờ báo Herald cho hết những bài quảng cáo có hại. Cái thói hay chỉ trích, trách mắng đã làm cho cha thành như vậy đó, thành một người cha gắt gỏng. "Ngày hôm nay là một ngày vinh dự trong đời tôi.
Bạn có biết câu chuyện lạ lùng này không? Sau ngày dài làm lụng khó nhọc, một mụ chủ trại dọn cho những người giúp việc một đống cỏ khô thay bữa chiều. ở chỗ vắng người, ai mà không muốn thả một con chó như con chó nhỏ này cho nó tự do chạy một chút. Sau cùng, sau mười ba năm gắng sức, đi lại mời mọc, tôi làm chuyển lòng được ông giám đốc kỹ thuật hãng đó và ông mua giùm cho tôi được vài cái máy.
Lời cầu xin cuối cùng của ông là đừng để ông thấy mặt vợ ông. Tôi nói rằng trước ra sao không biết, chứ bây giờ tóc thầy còn đẹp lắm. Nhưng các em nên dẹp những lá khô này đi, cho nó khỏi bén cháy.
Và gì nữa, chắc các bạn đã đoán được. Trong khi người khác nói, bạn nẩy ra một ý gì chăng, thì đừng đợi người ta nói hết câu. Đọc những lời chỉ trích của anh em, tôi buồn lắm, nhưng nó có ích cho tôi.
Khuyến khích họ nói về họ. Tôi không biết chơi mà bà ngồi bên cạnh tôi cũng vậy. Để cho công việc của ông được dễ dàng, tôi đã biên đàng sau bức thư này ít câu hỏi rất giản dị.
Phải đọc lại kỹ lưỡng một lần nữa. Bà không bao giờ tranh khôn với chồng. Không phải dễ, vì mình không quen người ta.
Anh thử chơi đi, anh sẽ mau biết lắm". Người kia ngạc nhiên: "Không, tôi không hay đấy". Nhưng khốn nạn thay, cả chức Hoàng hậu và sắc đẹp đó không đủ vãn cứu tình yêu bị ngạt trong không khí đầy chất độc, vì những cuộc bất hòa đó.
Kinley không muốn phạm lòng tự ái, cũng không muốn làm cụt hứng người đó. Nếu đọc cuốn này rồi, các bạn chỉ tập được một khả năng này là: bất cứ trong trường hợp nào cũng đứng vào địa vị của người khác mà xét, thì cuốn này cũng đã đánh dấu được một quãng đời mới trong đời làm ăn của bạn! Phải theo lời khuyên của Ford: "Đặt ta vào địa vị người mà suy xét theo quan điểm của người".
Bạn muốn biết lòng khinh đó tới bực nào? Thì đây: Trong bọn họ, có kẻ khốn nạn nào đần độn đến nỗi không làm nổi một việc chi hết thì họ gọi là "Đồ da trắng". Bernard Shaw nói rằng họ không, không đủ, phải thực hành nữa. Mà bạn cũng phải làm như vậy mới chiếm được sự chú ý của mọi người.