Bạn thì có lẽ sẽ không thanh minh. Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau. Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng chỉ muốn ở bên nàng.
Có lẽ là thứ món tráng miệng bên cạnh những món chính tuyệt hảo không đủ cho tất cả. Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống. Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh.
Lần đầu tiên bạn thấy bố hung dữ. Ở đây là lớp học, ở đây là bệnh viện, ở đây là đường phố. Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ.
Có lẽ cũng sắp qua một giai đoạn nữa rồi. Rôm rả, anh họ lại đem vài giai thoại về bạn ra kể: Một hôm trời lạnh ơi là lạnh. Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết.
Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối. Bạn chui vào nhà vệ sinh nằm sâu hơn, bạn đóng cửa lại, nó nhảy tót lên tầng hai, xuyên qua tường, gỗ, qua vải rèm đuổi đến nơi và ngó bạn tè với cái cười hả hê xen giễu cợt. Cháu nằm im trong màn, cuộc trò chuyện đã hết thú vị.
Tôi đỗ đại học, không tính điểm cộng do bác chuyển hộ khẩu cho từ Hà Nội về khu vực ưu tiên thì thừa ra năm điểm rưỡi. Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra. Thà tát mình còn hơn.
Khỏe theo nghĩa dẻo dai. Vừa là chị họ, vừa là sếp của tôi. Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng.
Nhưng thường thì bạn không chiến thắng nổi cảm giác chán ngán. Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe. Nhưng nhà văn không thấy thanh thản.
Chả muốn viết tí nào. Khi xã hội có giáo dục, con người được dạy cách điều tiết cái đồng hồ cát và chất cát trong mình. Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng.
Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung. Bạn muốn dấn thân, muốn vắt kiệt mình bằng cách phun trào không nguôi nghỉ những luồng ý nghĩ (qua các truyện khác hơn là dạng viết khá cụ thể này). Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra.