Mấy tay lái xe ầm ầm ngoài đường cũng đâu có ngủ. Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được. Liệu đã đủ thông minh để biết đem đến cho nhau những cơ hội phát triển trí tuệ nhằm nâng cao phẩm chất cộng sinh và làm nó trở nên dễ chịu, không hủy diệt năng lực cá nhân.
Rồi bảo cảm ơn ta đi. Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó. Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm.
Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống. Cháu vẫn nằm trong chăn. Tôi và thằng em lại về.
Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả. Căn bản cũng xuôi xuôi sau khi đọc một số cái tôi đưa. Chúng lã chã nhảy dù xuống sách.
Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng. Và tôi và xung quanh sẽ thôi cảm giác về em nữa. - Ông quả là người biết lo xa.
Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ. Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi. Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn.
Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi. Con sông trước mặt thật xanh và êm. Một số người trong số họ cũng biết.
Tôi cũng không định tả cảnh sở thú. Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng. Bác trai nghiện thuốc lào, hứa bỏ mãi không được.
Hoặc: Con chỉ hoang tưởng. Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả. Một tuần đi học có hai buổi cháu không thể nói là mệt được.
Thế hệ chúng tôi, cũng đang thế, dù gặp nhau hàng ngày. Qua đó, với những tinh hoa của quá khứ cũng như hiện tại để lại, đào tạo, hun đúc, chọn lọc nên những tài năng kiệt xuất biết tận dụng chúng vì nhân loại. Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó.