Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn. Cái đuôi nó rơi xuống màn hình. - Ông cụ tôi bị liệt toàn thân.
Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng. Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống. Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi.
Rồi đến lúc ghét mình để vuột mất tình yêu, hắn vẫn hay soi gương. Giám sát tôi, điều đó có nghĩa lí gì. Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau.
Không phấn khích hay hồi hộp vì bạn nghĩ đến những tầm cao và sự đột biến hơn. Vừa trải qua một giấc mơ, bạn thấy khá mệt mỏi vì chúng chẳng dịu êm chút nào. Không nhiều thiên tài muốn kể hoặc có khả năng kể về mình.
Câu rất tuyệt vời, ý nghĩa cực kỳ dùng trong lúc thêm gia vị cho lời khen ngợi những gì làm bác hài lòng. Nó dường như là phản ứng của sự sở hữu đạo đức và sáng tạo. Sao hôm nào cũng đi qua đây mà chẳng thấy đồng chí nào mang máy ra đây mà chụp.
Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực. Như đã nói, độc giả rất lười tìm đọc sản phẩm chưa có thương hiệu. Mà tôi đợi nhiều năm nữa thực tế trả lời.
Họ nào có tội tình gì. Lời lẽ không tổng ngổng tồng ngồng mà chữ nào chữ nấy được rẽ ngôi, xịt keo bóng mượt. Mi thì làm sao điên hoặc chết được.
Bác sỹ cấm đá bóng cho tới hết mùa đông, dường như mất hết thú vui. Mẹ tiếp tục lay bạn dậy, bạn cứ rúc vào chăn. Được nói chuyện, được trao đổi.
Vẫn người, chân tay đầy đủ nhưng không tài nào nhìn thấy mặt. Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác. Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong.
Nhưng nhà văn không thấy thanh thản. Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ.