Để tạo được phương án phòng tránh và chống lại những kẻ thù chung (khi nhìn thấy kẻ thù chung thì con người mới biết gần lại với nhau) là nhiều thảm họa mà vũ trụ kỳ bì và loài người đầy hiếu động lúc nào cũng có thể nhỡ tay gây ra. Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp. Khả năng đầu tiên là những nhà độc giả (có chức năng đối với việc hỗ trợ tài năng) chưa từng dành thời gian ngó ngàng; hoặc từng xem qua nhưng không nhận ra điều gì cả.
Vì chúng ta đều ngoáy mũi. Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi. Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư.
Những cái đó có quên đâu mà phải nhớ. Cái này tùy cậu hiểu hoặc không hiểu hoặc coi là chơi hoặc không chơi: - Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi.
Đôi tay nàng vẫn lần tràng hạt. Không ngủ cũng phải nằm. Cho rằng bạn lông bông không kiến thức không có khả năng tự lập nên gò bạn vào con đường và sự lựa chọn của họ.
Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống. Em không viết cũng vì em muốn chăm sóc cho anh nhiều hơn. Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực…
Hình như cũng hoàn toàn thôi đau. Tiếng tít tít vẫn va đập vào não bộ cũng tiếng còi xe triền miên. Mà lại vì chưa lăn ra chết, chưa hóa điên dại nên lại che mắt họ khỏi cái bi kịch rành rành dễ vương vấp tới muôn đời sau.
Vẫn chứng nào tật nấy. Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết. Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày.
Tùy theo tâm tính người mà cát thường dồn về bên thiện hay về bên ác. Và họ tìm thấy niềm hạnh phúc khi bảo vệ lẽ phải khi đã có người đi tiên phong. Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn.
Tất nhiên là anh không đích thân cắn trực tiếp mà anh lại dùng đến những con chó ngao của anh. Được một lúc thì có người kéo chăn khỏi người bạn. Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết.
Lần sau thì có lẽ họ không tha vì nói đúng quá, chả chừa ai ra. Lúc lúc mới thấy tiếng rú lạc lõng. Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng.