Những đôi mắt nhìn vào những điểm khác nhau. Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể. Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình.
Mình rất sợ phí thơ. Trên con đường bị truy sát, anh ta đã rắc kịp những hạt mầm máu của mình xuống những mảnh đất khô cằn. Tiền rồi sẽ có rồi sẽ mất nhưng ngại tiền khi chưa kiếm ra.
Bạn đánh mất sự rung động trước sự vô tư ấy. Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã. Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập.
Mà tôi chỉ cần những người biết điều. Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước. Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau.
Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử. Bây giờ bạn chỉ dừng lại ở một số nhân vật. Phải vùng ra khỏi tình trạng này.
Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ. Ngọn lửa bén rễ rất nhanh. Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành.
Dù tôi không kỳ vọng ở cái mà đến giờ tôi vẫn chấp nhận gọi được là tình yêu ấy. Tôi nhất quyết không đi. Bởi đôi lúc bạn muốn gắn bó lâu dài với nàng.
Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Rồi lại êm êm lan ra. Ví dụ như viết hay là sáng tạo, gõ nó ra là công việc đời sống bình thường, trong lúc gõ lại nghĩ ra cái mới, gõ luôn, lại là sáng tạo, không ai gõ hộ được.
Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó. Lúc đó bạn đang gập bàn. Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé.
Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy. Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời. Hãy vừa tưởng tượng vừa ghi nhớ để khi có cơ hội sẽ nhai lại nó bằng câu chữ.