Vị khách mời có óc khôi hài này đã lôi cuốn được tất cả mọi người. Câu hỏi về những chiến lược mới, hay về một hình thức kinh doanh nào đó của công ty sẽ minh chứng hùng hồn rằng bạn thật sự quan tâm đến công ty này. Điều này đã làm cho họ không những hoàn toàn thành công trong giao tế mà còn thành công trong nghề nghiệp.
Ngay lập tức, Shirley nhận ra lý do: khán giả không biết anh cũng là một người Do Thái. Nguy thật! Bạn có nghĩ rằng chúng ta cũng cần có trách nhiệm về điều này không? Có những điều ngày xưa thì được nhưng ngày nay lại không.
Và đây là những khách mời khác cũng rất tuyệt vời trong chương trình của tôi: Nhưng khốn nỗi, lúc ấy Jack không có 2,5 đô la để trả hóa đơn tiền điện thoại. Ông không chỉ chứng tỏ mình là một người theo kịp thời đại mà còn là một con người của thời đại.
Có những nền tảng không bao giờ thay đổi! Ngồi nói chuyện trực tiếp với ai đó hay chat trên mạng đều là những hình thức giao tiếp giữa con người với nhau. Nếu bạn là người hóm hỉnh có khiếu pha trò, hãy xem cô ta có thích sự vui nhộn hay không. Hãy nhỏ nhẹ trình bày lời giải thích, và đừng quên dùng hai chữ giúp tôi:
Những người mà tôi luôn thích được trò chuyện. Vậy thì tại sao tôi không được hỏi tổng thống những câu như thế? Những gì mà khán giả của tôi thắc mắc: Tôi sẽ hỏi. Còn các cầu thủ sẽ xem lời nói nay của bạn thật sự là một châm chích: Hồi xưa ba tôi dắt tôi đi xem anh đá hoài (còn bây giờ thì không thèm xem nữa ư?!).
Tôi, bạn, chúng ta đã phải làm việc ngoài giờ để có tiền học đại học, rồi phải làm ngày làm đêm để thăng tiến trong công việc. Sự căng thẳng của cậu ta đã chuyển sang cho tôi. Hỡi những người Mỹ anh em của tôi, đừng hỏi Tổ quốc có thể làm gì cho bạn mà hãy hỏi rằng bạn có thể làm gì cho Tổ quốc.
Remember? (Em có nhớ cái đêm hôm ấy? Đêm mà em nói Em yêu anh. Vừa bước xuống xe tôi đã thấy tấm băng rôn khổng lồ ngay trước cửa: Và phải luôn tự tin bình tĩnh nữa.
Cho tới giờ tôi cũng không nhớ hết hôm đó chúng tôi đã bình luận bao nhiêu sự kiện. Larry, cậu có điện, đường dây số hai người bạn đồng nghiệp của tôi gọi toáng lên, như thường lệ. Một vài lời tâng bốc họ cũng đâu phải là quá đáng!.
Nhưng trong tòa án là một bối cảnh đặc biết, ở đó các luật sư không muốn sự ngạc nhiên. Ông ấy đồng ý mua một bộ sách. Họ không nói một cách gượng gạo, cũng không giấu những cảm xúc chân thật của mình, lúc vui hay lúc buồn, khi sợ hãi hay khi bình tĩnh.
Họ biết bù lấp nhược điểm này bằng cách nói chuyện có duyên, bằng vốn kiến thức phong phú và kỹ năng chuyên môn hoàn hảo. Bạn thấy đấy, không việc gì phải xấu hổ, thẹn thùng hay e ngại cả! Chúng ta nên chia sẻ tâm sự của mình, thắng thắn và bộc trực, không quanh co, không giả tạo. Thậm chí vạch 16 mét 50 chúng tôi cũng không thấy.